Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 24: Hẹn Hò

Chấp nhận cái gì cơ…

Chấp nhận sự theo đuổi của cô nên họ trở thành bạn trai, bạn gái sao?

Nhanh thế ư?

Điều này liệu có bình thường không?!

Hạ Du cảm thấy lúng túng và hoảng loạn, nhưng sâu thẳm trong lòng lại dâng lên một cảm giác hăm hở, mong chờ. Cô đã từng thề sẽ không sống một cuộc đời ngoan ngoãn, theo khuôn phép. Vậy thử một lần làm chuyện điên rồ thì có sao đâu…

Bộ đồ bảo hộ đã được đeo đầy đủ. Hứa Bạch Nghiên đứng dậy, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Đi thử đi.”

Anh dừng lại rồi nói thêm: “Bạn gái?”

Tai Hạ Du đỏ bừng, nhưng cô không muốn phản bác bất cứ điều gì nữa. Cô vội liếc nhìn anh: “Em đi đây!”

Hứa Bạch Nghiên khẽ nhếch môi: “Ừm.”

Trong sân trượt, có một đường dốc dài gọi là "bơm". Nó giống như một con sóng đang đóng băng, đòi hỏi người chơi phải phối hợp toàn thân theo nhịp lên xuống để tăng tốc. Sau khi luyện tập các động tác cơ bản một lúc, Hạ Du muốn thử trượt trên đường này.

Hứa Bạch Nghiên đồng ý, hướng dẫn cô cách di chuyển trên đường dốc. Sau đó anh tự mình làm mẫu vài lần cho cô xem.

Hạ Du nhận ra rằng khi vào chế độ hướng dẫn, Hứa Bạch Nghiên lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, tập trung và hơi khắt khe như khi dạy cô lướt sóng.

“Đừng nhìn xuống chân, chú ý cái dốc thứ tư.”

Sau vài lần thử, Hạ Du dần nắm được kỹ thuật di chuyển. Hứa Bạch Nghiên chỉ đi theo bên cạnh và thỉnh thoảng chỉ đạo.

Nghe lời anh, Hạ Du nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu, chân trước đạp lên ván, chân sau dùng lực. Lực của cô chưa đủ nên khi qua dốc, cô phải dồn hết sức lực. Lần này, cô đã thành công. Ván trượt nhờ lực đó mà lao lên cao, vượt qua vài con dốc rồi lại lao xuống rất nhanh.

Tốc độ xuống dốc quá nhanh, adrenaline của Hạ Du tăng vọt, cô không có ý định dừng lại. Tối nay cô điên thật rồi, điên cả về mặt tình cảm lẫn hành động.

Cô lợi dụng tốc độ, hơi khom người, chuẩn bị lao lên dốc lớn tiếp theo.

“A!”

Bỗng nhiên, một vòng tay siết lấy eo cô từ phía sau. Cả người cô bay lên không trung, còn chiếc ván trượt thì bay thẳng về phía trước.

“Anh phải công nhận em liều thật đấy.” Giọng Hứa Bạch Nghiên vang lên sau gáy cô, hơi thở anh có chút gấp gáp, rõ ràng là đã tăng tốc để đuổi kịp cô. Áaa

Hạ Du cuộn tròn như một con tôm trong vòng tay anh. Vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy? Sao lại bắt em dừng lại?”

Chiếc ván dưới chân Hứa Bạch Nghiên giảm tốc độ, dừng hẳn lại: “Không phải anh đã bảo em sau khi qua dốc này thì phải giảm tốc độ sao? Em thì hay rồi, còn tăng tốc lao về phía trước . Cứ theo đà này, qua dốc tiếp theo là em sẽ ngã ngay đấy!”

Hạ Du bấy giờ mới nhận ra: “Em tưởng em có thể làm được…”

“Rất nguy hiểm, tạm thời em chưa thể làm thế được.”

“Vâng.”

Thấy vẻ mặt có chút tiếc nuối của cô, Hứa Bạch Nghiên cũng không nỡ trách mắng nữa. Anh chỉ nói: “Đợi sau này luyện tập thành thạo rồi thì hãy làm những động tác khó hơn.”

“Vâng.”

Cảm giác kích thích qua đi. Hạ Du thả lỏng chân, nhưng lại nhận ra chân mình vẫn đang lơ lửng, không thể chạm đất. Cô cúi đầu xuống nhìn, mới thấy Hứa Bạch Nghiên đang dùng một tay bế cô lên, giữ chặt eo cô.

Vì dùng lực, bắp tay anh nổi lên những đường gân sắc nét, gân xanh nổi lên, khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đầy hoang dã bên trong.

Tai cô bất ngờ nóng lên, cô nhỏ giọng nói: “Anh có thể thả em xuống rồi.”

Lúc này, Hứa Bạch Nghiên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh không tăng tốc đuổi kịp, có lẽ đã chứng kiến cảnh cô ngã ngay trước mặt. Anh buông tay, đặt cô xuống đất: “Có muốn nghỉ ngơi không?”

“Cũng được ạ.”

Hai người đi đến ngồi cạnh nhau. Hạ Du lấy chiếc bình giữ nhiệt ra khỏi túi. Cô vừa mở nắp, chợt nhớ ra điều gì đó, cô đưa nó cho Hứa Bạch Nghiên.

“Anh uống không?”

Hỏi xong, cô thấy anh nhìn mình đầy ẩn ý, cô vội nói thêm: “Sạch đấy, em chưa uống đâu.”

Hứa Bạch Nghiên bật cười: “Em uống rồi thì anh uống không được à .”

Hạ Du khựng lại, dưới ánh mắt trêu chọc của anh, cô đẩy thẳng chiếc bình vào tay anh: “Thôi, anh uống trước đi…”

Thấy cô kiên quyết, Hứa Bạch Nghiên không đôi co nữa. Anh vặn nắp bình màu vàng sữa ra, ngửa đầu uống hai ngụm.

Cách đó không xa, Tiểu Hạo và nhóm bạn đang chơi rất hăng say.

Hạ Du ngồi bên cạnh Hứa Bạch Nghiên. Không biết nhìn đi đâu, cô đành đưa mắt về phía họ.

“Nhìn gì đấy?”

Hứa Bạch Nghiên đã uống xong, đưa bình lại cho cô.

Hạ Du nhận lấy: “Nhìn Tiểu Hạo với mấy bạn ấy. Lúc nãy bọn em đến thì họ đã ở đây rồi. Em thì mệt rã rời mà họ vẫn trượt được, thể lực tốt thật đấy.”

Hứa Bạch Nghiên liếc cô một cái: “Có nghĩ đến chuyện là do thể lực của em quá kém không?”

Hạ Du nghẹn lời: “…Bây giờ em cũng ổn mà.”

“Chỉ khá hơn một chút so với lúc mới tập lướt sóng thôi.”

Mới khá hơn một chút ư? Cô đã thấy mình rất giỏi rồi.

Hạ Du có chút không phục, ngửa đầu uống hai ngụm nước.

Hứa Bạch Nghiên cứ thế nhìn cô. Anh đột nhiên hỏi: “Cái bình này em mua ở đâu vậy?”

“Cái này á? Mua gần trường học kỳ trước, sao vậy ạ?”

Hứa Bạch Nghiên chợt cười.

Hạ Du khó hiểu, lại nhìn chiếc bình của mình: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì cả.” Hứa Bạch Nghiên thong thả nói: “Chỉ thấy nó… dễ thương.”

Hạ Du sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh. Anh cũng đang nhìn cô. Rõ ràng là anh nói chiếc bình dễ thương, nhưng ánh mắt của anh lại khiến người ta có cảm giác như anh đang nói chủ nhân của chiếc bình dễ thương vậy.

Chết tiệt… Tai cô lại nóng bừng.

Gió đêm thổi qua làm tóc cô bay lên. Hạ Du vội vàng lấy tay đè tóc xuống, ngăn cho phần da đang đỏ bừng của mình bị lộ ra.

“Choang!”

Cách đó không xa, một người thực hiện động tác Air Grab 360 nhưng không thành công, ván trượt đập xuống đất phát ra tiếng động lớn.

Hạ Du nhìn sang, ấp úng nói: “Anh, tối nay anh chỉ dạy em thôi, chẳng trượt được mấy. Bây giờ có muốn đi chơi một chút không?”

“Anh chơi một mình thì có gì vui.” Hứa Bạch Nghiên đứng dậy: “Em cũng mệt rồi, để anh đưa em về.”

Hạ Du theo phản xạ định nói không cần, vì từ đây đến khu nhà trọ không xa. Nhưng cô nghĩ lại, với mối quan hệ hiện tại của họ, lẽ ra cô không nên từ chối mới phải?

“Tiểu Hạo.”

Lúc này, Hứa Bạch Nghiên giơ tay gọi cậu bé đang ở gần đó lại rồi cúi xuống tháo đồ bảo hộ trên chân Hạ Du và trả lại cho cậu bé.

“Anh Nghiên, anh đi về à?” Tiểu Hạo hỏi.

Hứa Bạch Nghiên: “Ừm.”

“Khoan đã, em có mấy động tác muốn hỏi anh.”

“Lần sau nhé, hôm nay anh có việc rồi.”

“Việc gì ạ?”

“Đưa chị gái xinh đẹp này về nhà.” Hứa Bạch Nghiên một tay xách túi của Hạ Du đặt dưới đất, tay còn lại đưa ra trước mặt cô: “Đi thôi.”

Hạ Du sững sờ. Cô nhìn bàn tay anh rồi lại ngước nhìn anh.

Anh dùng ánh mắt ra hiệu, bảo cô đưa tay cho anh.

Tiểu Hạo la lên: “Oa, anh rải cơm chó đấy à!”

“Trẻ con không nên xen vào, tự đi chơi đi.” Hứa Bạch Nghiên nói xong, không đợi Hạ Du ngẩn ngơ nữa, trực tiếp nắm tay cô đi về phía lối ra.

Màn đêm đã buông xuống. Ở cửa ra vào, người trượt ván tấp nập. Hứa Bạch Nghiên nắm tay Hạ Du đi sang một bên để tránh đám đông.

Hạ Du bước chậm lại một chút. Ánh mắt cô không thể ngừng nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô được một chàng trai nắm tay một cách đường đường chính chính như vậy.

Không phải nắm cánh tay, không phải nắm cổ tay, mà là mười ngón đan xen.

Cô nghe thấy trái tim mình trong lồng ngực lại bắt đầu đập loạn xạ vào lồng ngực. Suốt cả buổi tối, nó giống như một con thú nhỏ không biết mệt. Cô hít hai hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân và thích nghi với khoảng cách này.

“Thật ra em không vội về đâu, lúc nãy anh có thể ở lại dạy Tiểu Hạo mà.” Cô lên tiếng để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Hứa Bạch Nghiên: “Không có tâm trạng dạy.”

Hạ Du ngước nhìn, chỉ nghe anh thản nhiên nói: “Hôm nay là ra ngoài để hẹn hò chứ không phải thật sự đi làm huấn luyện viên.”

“…”

“Đúng rồi, nếu anh nhớ không lầm, ngày mai em được nghỉ.”

“Vâng, em được nghỉ.”

“Có muốn đi hẹn hò không?” Anh quay sang nhìn cô.

Hạ Du không kịp phản ứng, nuốt nước bọt rồi hỏi: “Hẹn hò… ở đâu ạ?”

Hứa Bạch Nghiên nghe vậy suy nghĩ một chút. Thực ra anh cũng không quen thuộc với những hoạt động kiểu này, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy rồi. Khi ở bên cạnh một cô gái, đương nhiên phải đi hẹn hò riêng.

“Gần đây có một bộ phim cũng hay, chúng ta có thể đi xem phim. Em thấy sao?”

Lòng bàn tay cô khẽ ra mồ hôi, Hạ Du thì thầm đáp: “Em thấy… thế nào cũng được ạ.”

À, xem phim.

Nhanh quá, bất ngờ quá. Họ thật sự cứ thế mà quen nhau rồi sao?

Hứa Bạch Nghiên: “Vậy ngày mai anh qua đón em.”

Hạ Du: “Vâng.”

Nhưng mà cô có thể chấp nhận, thậm chí… còn có chút mong chờ nữa. Chuyện này là sao đây?

.

Lại một đêm khó ngủ. Cứ nhắm mắt lại, Hạ Du lại thấy những hình ảnh của cô và Hứa Bạch Nghiên trong ngày hôm nay.

Hạ Du cảm thấy khó tin. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, mối quan hệ của họ đã thay đổi đột ngột. Cô cũng không thể tin rằng mình lại có dũng khí đến thế.

Thế nhưng cảm giác này thực sự rất tuyệt. Tất cả những khoảnh khắc tim đập loạn nhịp bên Hứa Bạch Nghiên đều khiến cô rung động. Có lẽ đây chính là cuộc sống không tầm thường, không nhàm chán mà cô hằng mong muốn…

Vì đi ngủ muộn nên sáng hôm sau Hạ Du gần 10 giờ mới mò dậy. Buổi tối hôm trước, họ đã hẹn nhau đi xem phim lúc 3 giờ chiều. Trước đó, hai người sẽ đi ăn trưa.

Tuy còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn, nhưng Hạ Du đã bắt đầu hồi hộp. Mở tủ quần áo, cô bắt đầu săm soi tất cả áo, quần, váy, áo ba lỗ, áo phông… Chết tiệt, cô nên mặc cái nào đây?

Thôi kệ, thử hết.

Đầu tiên là bộ đồ mới mua với kk. Trông khá ổn, nhưng vì còn mới nên có vẻ quá cố ý.

Cô cau mày cởi ra rồi thử những chiếc áo phông thường ngày. Không còn cố ý nữa, nhưng cũng chẳng đẹp. Trông chẳng giống đi hẹn hò gì cả.

Làm sao đây? Mặc lại chiếc váy xanh nhỏ đó ư? Không được… Tuy nó đẹp, nhưng cô vừa mặc cách đây không lâu, chắc chắn anh còn nhớ.

Do dự mãi, cô lại lấy chiếc váy mới thử ban đầu ra. Đó là một chiếc váy trắng sát nách cổ yếm, dài đến giữa đùi, trên váy có thêu vài chiếc nơ nhỏ màu đỏ. Trông vừa trẻ trung vừa dễ thương. kk nói kiểu này cũng rất hợp với cô.

Thôi, cố ý thì cố ý vậy, mặc kệ.

Hạ Du thay váy, quyết định gội đầu, tắm rửa rồi trang điểm thật cẩn thận.

Lúc cô loay hoay xong thì thời gian đã trôi qua rất nhanh. Vừa cất thỏi son vào túi, điện thoại cô reo lên đúng lúc.

“Alo?”

Hứa Bạch Nghiên: “Anh đang ở cổng khu nhà trọ.”

“…Anh đến rồi sao?” Hạ Du đứng bật dậy, càng thêm hoảng hốt.

Hứa Bạch Nghiên: “Vừa mới đến thôi. Cứ từ từ, xong thì xuống nhé.”

“Ừ, được!”

Bất ngờ không biết nói gì, hai người im lặng một lúc.

Hạ Du: “Em cất đồ đã, cúp máy nhé?”

Hứa Bạch Nghiên: “Được.”

Khoảng 10 phút sau, Hạ Du vội vàng chạy xuống lầu. Vừa ra đến cổng, cô đã thấy Hứa Bạch Nghiên đứng bên cạnh ghế lái phụ. Thấy cô ra, anh đưa tay mở cửa xe.

Hạ Du bước chậm lại đi về phía anh. Cô bất ngờ nhận ra trang phục của anh hôm nay lại hài hòa đến lạ với chiếc váy của mình.

Anh mặc quần đen và một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng. Trên ngực áo có logo chữ cái xếp chồng lên nhau tạo hình trái tim màu đỏ tươi.

Cả hai đều mặc đồ phối đỏ và trắng.

Thật là ăn ý!

Hứa Bạch Nghiên cũng nhận ra chiếc váy của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Trông rất giống đồ đôi.”

Hạ Du có chút không tự nhiên: “Em mặc đại thôi…”

“Ừm, đẹp lắm.”

Lúc này anh lại biết cách nói chuyện như vậy. Chẳng giống huấn luyện viên độc mồm ban đầu chút nào. Hạ Du nghĩ Hứa Bạch Nghiên có lẽ là một chàng trai rất giỏi hẹn hò, biết cách làm cho con gái vui.

Khi mở cửa xe, suy nghĩ này lại càng được khẳng định. Bởi vì trên ghế phụ có một bó hoa. Những bông hoa mẫu đơn màu hồng trắng tuyệt đẹp.

Cô lập tức quay sang nhìn Hứa Bạch Nghiên. Anh hắng giọng rồi nói: “Tặng em. Trên đường đi ngang qua, thấy đẹp nên tiện tay mua.”

“Cảm ơn anh…”

“Lên xe đi.”

“Vâng.”

Chiếc xe chạy về phía trung tâm thương mại. Hạ Du ngồi trên ghế phụ ôm bó hoa, thỉnh thoảng cúi đầu ngắm nghía, cảm giác thật mơ mộng và mới lạ.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa từ một chàng trai.

Tại sao cô lại có nhiều lần đầu tiên như vậy với một chàng trai , đặc biệt đó còn là Hứa Bạch Nghiên?

“Sáng nay em ăn gì chưa?” Trên đường đi, Hứa Bạch Nghiên hỏi.

“Ừm… ngủ dậy muộn nên chưa ăn.”

“Được, lát nữa ăn trưa nhiều vào nhé.”

“Vâng.”

Các cặp đôi thường đi đâu hẹn hò nhỉ… Hạ Du không biết, nên sau khi đến nơi, cô chỉ đi theo sau Hứa Bạch Nghiên.

Anh đưa cô đến một nhà hàng phương Tây, cách trang trí rất đẹp. Ăn xong, họ lại dừng chân trước một quán nước gọi hai ly nước ép trái cây.

Trong lúc chờ đợi, Hạ Du để ý thấy những người khách xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ. Cô cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng nhìn người bên cạnh thì lại vô cùng thản nhiên, như thể hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đó.

Có lẽ… đây là sự tự tin của một người đẹp trai?

Sau khi có nước ép, còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu phim. Hai người mỗi người cầm một ly, thong thả đi dạo trong trung tâm thương mại.

“Có muốn vào xem không?”

Đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán đồ của một thương hiệu nổi tiếng ở Nhật Bản, Hứa Bạch Nghiên hỏi.

Trên kệ bày đủ loại thú nhồi bông đáng yêu. Hạ Du nhớ không lâu trước đây, ở Hàng Châu cũng có mở một cửa hàng. Cô và Lâm Oánh đã vào xem, cảm thấy cực kỳ dễ thương. Nghĩ rằng ở đây có thể có những mẫu đặc biệt khác, Hạ Du hứng thú gật đầu.

“Đưa đây.” Hứa Bạch Nghiên nhận lấy ly nước ép trên tay cô để cô rảnh tay.

Hạ Du nói cảm ơn rồi hớn hở đi ngắm các món đồ.

“Cái này dễ thương quá… Cái này cũng dễ thương nữa.” Cô véo tai thú nhồi bông, mắt lấp lánh quay lại tìm kiếm sự đồng tình từ Hứa Bạch Nghiên.

Những món đồ nhỏ nhặt này không hề khiến Hứa Bạch Nghiên hứng thú. Anh biết cửa hàng này là vì trước đây kk từng nhắc đến, nói rằng nó rất được con gái yêu thích.

“Cái này còn là phiên bản giới hạn ở biển nữa này! Mèo con mặc bikini, đáng yêu quá đi mất!” Hạ Du khẽ thốt lên.

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên đặt lên người cô. Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại không kìm được mà nghĩ: Lúc này cô ấy còn dễ thương hơn cả mấy con mèo con, chó con này nữa.

Muốn véo.

“Còn nhiều huy hiệu nữa này… Ừm, cả mấy món văn phòng phẩm này cũng đẹp nữa.”

Hạ Du đi một vòng, sau khi xem hết tất cả, cô quay sang nói với Hứa Bạch Nghiên đang đi theo sau: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Hứa Bạch Nghiên hơi khựng lại. Cô đi một vòng, khen một vòng, vậy mà lại ra về tay không?

“Không phải dễ thương sao?”

“Hả?”

“Sao không mua?”

Hạ Du sờ mũi. Mấy món này dễ thương thì dễ thương thật nhưng lại đắt khủng khiếp. Một chiếc móc khóa nhỏ xíu đã hơn hai trăm tệ, chưa kể mấy con thú nhồi bông lớn. Tiền lương chưa về, cô không nỡ xuống tay.

“Mấy con thú nhồi bông to lắm, mang theo đi xem phim bất tiện, thôi không mua nữa đâu.”

“Anh có thể cầm giúp em.” Hứa Bạch Nghiên đã sớm nhìn thấy sự yêu thích trong mắt cô. Anh đưa ly nước ép vào tay cô rồi quay lại khu bán thú nhồi bông.

Lúc anh quay ra, trên tay đã có thêm một chiếc túi lớn. Nhìn cái đầu nhỏ nhô ra khỏi miệng túi, có thể thấy anh đã mua chú mèo mặc bikini phiên bản giới hạn mà cô vừa thích mê.

Hạ Du kinh ngạc nhìn anh, nhất thời lúng túng.

“Cái này, cái này… anh không cần mua đâu.”

“Không phải em thích sao?”

Hạ Du mím môi: “Vậy em chuyển tiền cho anh nhé.”

“Em chuyển tiền cho anh?” Hứa Bạch Nghiên hơi cúi người nhìn cô, cười nói: “Em thấy như vậy có được không?”

“…”

“Đây là món quà nhỏ bạn trai tặng em, không cần chuyển tiền.” Hứa Bạch Nghiên vỗ nhẹ lên đầu cô: “Thôi, đi đến rạp phim đi.”

Chiếc túi màu xanh lắc lư theo từng bước chân của anh khiến lòng người xao xuyến. Hạ Du đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn hai cái. Cô cảm thấy ngại vì anh đã chi tiền, nhưng trong lòng lại như được rót đầy mật hoa, ngọt ngào, khóe môi không thể kìm được nụ cười.

Cô không biết rằng được người khác để ý đến sở thích của mình và chủ động làm mình vui lại là một điều hạnh phúc đến thế…

“Khóe miệng sắp toe toét ra rồi kìa. Món đồ này làm em vui đến vậy sao?” Giọng Hứa Bạch Nghiên vang lên bên cạnh đầy ý cười.

Hạ Du lập tức thu lại nụ cười. Cô sẽ không nói rằng cô vui như vậy không chỉ vì con mèo này đâu.

“Đúng vậy, nó thực sự rất dễ thương.”

“Vậy lát nữa đi về ghé lại, mua thêm vài món khác nữa nhé.”

“Không cần đâu, một cái là đủ rồi!”

“Chắc chắn không?”

Lúc này hai người đã đến rạp chiếu phim. Hạ Du gật đầu, sau đó nói thêm: “Em muốn vào nhà vệ sinh một lát.”

“Được, anh đi lấy vé.”

“Vâng!”

Hai người tách ra.

Nhà vệ sinh ở ngay gần đó. Hạ Du chạy nhanh vào. Trong gương, cô thấy gương mặt mình ửng hồng. Khá lạ lẫm, nhưng sau khi nhìn ngắm, cô lại có chút thích chính mình như thế này.

Hạ Du không kìm được khẽ cười, bật vòi nước, định rửa mặt cho mát. Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra mình đã trang điểm, không thể tùy tiện như vậy. Cuối cùng, cô không dùng nước, đi vệ sinh xong thì nhanh chóng ra ngoài.

Cô ngó nghiêng một vòng liền thấy Hứa Bạch Nghiên đứng cách đó không xa. Anh quá cao ráo và điển trai nên vô cùng nổi bật . Nhưng bất ngờ hơn bên cạnh anh lại có thêm ba cô gái xa lạ.

Những cô gái này ăn mặc sành điệu, gợi cảm, có vẻ cũng đến xem phim. Họ vây quanh Hứa Bạch Nghiên, không biết đang nói gì đó, cười nói vui vẻ, ánh mắt nhìn anh vừa tự tin vừa thẳng thắn.

Nụ cười trên môi Hạ Du hơi cứng lại, cô do dự đứng yên tại chỗ. Lúc này có lẽ không nên đi qua thì tốt hơn?

Nhưng cô đã là bạn gái rồi mà…

Thông thường bạn gái nên làm gì trong tình huống này?

Khi cô đang do dự, Hứa Bạch Nghiên, người đang quay lưng về phía cô, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Tim Hạ Du thắt lại. Cô lập tức cười với anh, chỉ tay về phía cửa soát vé, ra hiệu bằng miệng: “Đợi anh ở đó.”

Cô quyết định không đi tới.

Lối vào đã bắt đầu có người xếp hàng. Hạ Du đứng sang một bên, tránh làm cản trở người khác. Đợi một lúc, cô nghe thấy có người gọi mình. Quay lại, cô thấy Hứa Bạch Nghiên đã đi tới, một tay xách túi đựng chú mèo của cô, tay kia cầm ly nước ép vẫn chưa uống hết.

“Anh xong rồi hả?” Hạ Du cố gắng tỏ ra thoải mái hỏi anh.

“Em chạy đi đâu thế.”

Hạ Du ngẩn ra: “Em có chạy đâu. Em đã bảo là đợi anh ở lối vào mà.”

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên có chút trầm xuống: “Lúc nãy tại sao em không đi qua”.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 24: Hẹn Hò