Lần thứ hai cùng Hứa Bạch Nghiên lên thuyền lướt sóng, tâm trạng Hạ Du có chút phức tạp. Trước hết, cô thấy may mắn vì lần này hoàn toàn miễn phí, nhưng rồi sau đó, cô vẫn thấy hoảng sợ. Nỗi thất bại lần đầu khiến cô sợ hãi, cũng giúp cô nhận thức rõ rằng lướt sóng không phải là chuyện đơn giản. Lỡ lần này vẫn không được thì sao? Chắc huấn luyện viên sẽ tức chết mất… Hạ Du không dám tưởng tượng nếu thật sự như vậy thì sắc mặt anh sẽ đen đến cỡ nào.
Khi thuyền đã đến vị trí định sẵn, vị huấn luyện viên có khả năng “mặt đen” này hỏi: “Mấy động tác cơ bản tôi đã dạy cô trước đây còn nhớ chứ?”
Hạ Du khẽ nuốt nước bọt rồi gật đầu: “Tôi nhớ hết ạ.”
“Được, bây giờ cô có thể xuống nước rồi.”
“Ôi…” Hạ Du bước vài bước rồi lại dừng lại: “Huấn luyện viên.”
Hứa Bạch Nghiên cụp mắt xuống: “Sao thế?”
“Lát nữa nếu tôi không đứng dậy được, anh… có thể đừng giận không?”
Hứa Bạch Nghiên: “…”
“Chủ yếu là tôi sợ anh giận thì tôi sẽ càng lo lắng hơn.”
Hứa Bạch Nghiên nheo mắt: “Trông tôi giống người dễ nổi giận vậy sao?”
Không chắc. Lần trước tuy anh không tỏ vẻ tức giận, nhưng trải nghiệm của cô không tốt cho lắm. Hạ Du lắp bắp nói: “Ý tôi là… tôi hy vọng anh đừng giận.”
Hứa Bạch Nghiên hừ một tiếng cười: “Vậy thì cố gắng hết sức đi. Được rồi, xuống đi.”
“…Vâng.”
Hôm nay Hạ Du vẫn mặc bộ đồ lướt sóng màu đen bó sát người đã mua trước đó. Xuống nước xong, cô làm theo trí nhớ để thực hiện động tác khởi động: duỗi thẳng hai tay, nắm chặt ván, chân trước đặt giữa ván, chân sau đặt gần đuôi ván, móc cổ chân…
Hứa Bạch Nghiên ngồi ở đuôi thuyền, ánh mắt bình tĩnh nhưng nghiêm túc như một vị thẩm phán vô tình: “Lát nữa phải nghe kỹ lời tôi nói, thuyền chạy cũng phải chú ý giọng của tôi, đừng căng thẳng mà mất tập trung, làm được không?”
Hạ Du cảm thấy lúc này anh đang đặt cược vào sự nghiệp giảng dạy của mình nên nghiêm túc gật đầu. Nhưng Hứa Bạch Nghiên vẫn không yên tâm, anh lặp lại tất cả các chi tiết cho cô một lần nữa rồi mới để Phương Nguyên lái thuyền.
Sóng bắt đầu dâng lên theo chuyển động của con thuyền, Hạ Du lại cảm nhận được lực cản dưới chân.
“…Siết chặt cơ bụng, tay ấn xuống… trọng tâm dồn vào chân trước… giữ nguyên tư thế ngồi xổm, đừng đứng lên, đúng rồi…”
Lần này cô rất nghiêm túc lắng nghe Hứa Bạch Nghiên nói và làm theo hướng dẫn của anh. Nhưng có lẽ vì vừa xuống nước nên chưa thích nghi được, lướt được một đoạn thì cô lại ngã xuống nước.
Cô không dám nhìn Hứa Bạch Nghiên. Khi thuyền quay lại, cô tự giác trở về trước ván, làm tốt động tác chuẩn bị cho lần tiếp theo.
“Sóng phải, đi.”
Sóng lại ập tới… Lần thứ hai, lần thứ ba… Mỗi lần cô vừa đứng lên được một chút, cô lại ngã nhào xuống nước. Lần thứ ba ngoi lên từ mặt nước ướt sũng, Hạ Du lại cảm thấy sự thất vọng của lần trước. Hơn nữa còn có chút hoảng sợ.
Cô khẽ mím môi, ngước mắt nhìn chiếc thuyền lướt sóng đuôi thuyền đang từ xa tiến lại gần và người đàn ông mặc đồ đen ở đuôi thuyền. Cô cảm thấy lúc này thà mình chìm xuống biển còn hơn. Nhưng chiếc áo phao không cho phép cô làm như vậy. Cô chỉ có thể nhìn Hứa Bạch Nghiên ngày càng đến gần mình, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt cô.
Hạ Du có chút sợ, sợ anh sẽ nói những lời khó nghe. Nhưng cũng chẳng thể ngăn được gì nên cô đành im lặng. Hứa Bạch Nghiên đứng ở đuôi thuyền trầm tư một lúc lâu, trong đầu đang phân tích lại lý do tại sao cô lại ngã xuống nước. Có lẽ là do cô kéo dây quá mạnh, khiến toàn bộ cơ thể mất thăng bằng? Đúng rồi, là như vậy. Nếu không phải cô chúi người về phía trước thì lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Có vẻ như cô lại xem lời anh nói là gió thoảng mây bay rồi.
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, không nhịn được muốn mắng cô vì chuyện lại ngã xuống nước. Thế nhưng, anh cúi đầu xuống thì thấy người dưới nước ướt sũng từ đầu đến chân. Tóc, lông mi... đến cả mắt cũng long lanh nước.
Mắt cô dính nước sao?
Không phải, đó là ánh nước tự nhiên, trông thật tội nghiệp. Anh còn chưa nói gì mà cô đã sắp khóc rồi à? Nhận ra điều này, sắc mặt Hứa Bạch Nghiên khẽ thay đổi.
Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ người, nhưng Phương Nguyên trước đó đã nói gì nhỉ… học viên cần được động viên, an ủi và tạo động lực. Dù sao đây cũng là học viên đầu tiên của anh, với tư cách là giáo viên, anh nên làm vậy. Nhưng phải nói gì đây?
Hứa Bạch Nghiên cảm thấy rất khó xử, nên khi ngồi xổm xuống thì anh tỏ ra ngập ngừng.
Trong tầm mắt của Hạ Du, anh trông như đang cố nén lời mắng mỏ. Cô giật mình, run rẩy nói: “Huấn luyện viên… tôi xin lỗi!”
Đôi mắt cô càng long lanh hơn. Hứa Bạch Nghiên khẽ hít một hơi, hơi cứng nhắc vỗ vai cô, lựa lời nói: “Lần này ngã nhẹ hơn nhiều đã rất giỏi rồi.”
Hạ Du: “…”
Phương Nguyên cách đó không xa: “?”
“Hơn nữa, cô đã đứng dậy được rồi, chỉ là có mấy giây đột nhiên chúi người về phía trước, không giữ được thăng bằng, cô cảm nhận được chứ?” Hứa Bạch Nghiên cảm thấy mình đã động viên xong, liền bắt đầu phân tích.
Hạ Du buồn bã “ừm” một tiếng.
“Cô đừng khóc, tôi cũng đâu có mắng cô. Bây giờ chúng ta cùng phân tích lại để lần sau không gặp vấn đề này nữa.”
“Tôi không khóc.” Hạ Du mở to mắt, nghiêm túc nói: “Huấn luyện viên, tôi không phải là người dễ khóc đâu.”
“Không dễ khóc? Lần trước mắt đỏ hoe, lần này lại rưng rưng nước, không phải cô thì ai dễ khóc chứ? Thôi được rồi, chuẩn bị làm lại lần nữa đi. Lần này cô nhất định phải giữ vững trọng tâm, phải nhìn về phía tôi.”
Hứa Bạch Nghiên ra hiệu cho cô đặt đúng tư thế. Hạ Du há miệng, chưa kịp phản bác thì đã vội vàng nắm chặt lấy ván.
“Phương Nguyên, sóng phải.”
“Được rồi!”
Thuyền lướt sóng khởi động. Hạ Du không còn thời gian để thất vọng nữa, liền tập trung toàn bộ tinh thần. Khi sóng dâng lên, cô nắm lấy thời cơ bước lên ván!
“Ngồi xổm xuống. Đừng đứng vội, giữ thăng bằng đã…”
Hạ Du lắng nghe giọng nói của Hứa Bạch Nghiên, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể.
“Tốt, từ từ đứng lên, dồn trọng tâm vào chân trước…” Hứa Bạch Nghiên điều chỉnh góc độ của dây kéo. “Đúng rồi, cứ như vậy… nhìn về phía tôi này.”
Nhờ có kinh nghiệm của mấy lần trước, lần này Hạ Du cuối cùng cũng tìm được điểm cân bằng. Ván lướt sóng lướt đi trên mặt nước và cô không ngã.
Cô không ngã thật sao?!
“Huấn… huấn luyện viên…”
“Tôi thấy rồi, cứ giữ nguyên đi, nhìn về phía tôi này!” Hứa Bạch Nghiên đứng dậy, kéo dây, nói với giọng trầm: “Hạ Du, nhìn tôi.”
Nhìn anh.
Nhìn anh.
Tim Hạ Du đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mắt cô dõi theo giọng nói, nhìn thấy Hứa Bạch Nghiên đang đứng không xa. Anh mặc đồ rất kín đáo, mũ áo khoác trùm lên mũ lưỡi trai, khóa kéo kéo lên tận cằm. Nhờ vậy mà đôi mắt anh càng trở nên nổi bật hơn. Đôi mắt màu nâu nhạt, phản chiếu màu xanh của biển và trời… thật đẹp.
Hạ Du biết mình không nên mất tập trung lúc này, nhưng không hiểu sao cô lại bị đôi mắt đó hút hồn. Không được, không được, phải tập trung, tập trung!
Cô cố ép mình coi Hứa Bạch Nghiên như một cái cột mốc, nhìn thẳng vào đó để giữ thăng bằng.
“Bây giờ cô thử buông một tay ra đi.”
Hạ Du nín thở, buông một tay.
Vẫn lướt được!
Cô không kìm được vui sướng reo lên: “Huấn luyện viên, tôi làm được rồi!”
Cô gái vì quá vui mà phấn khích, đôi mắt cong lên vì cười khiến người ta có cảm giác như cô vừa làm được một việc vĩ đại. Hứa Bạch Nghiên cũng không nhịn được mà mỉm cười, động viên cô: “Ừ, lần này rất tốt.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh cho cô, sau đó chuyển sang chế độ quay video.
“Tôi đang quay video cho cô đấy, buông tay còn lại ra đi.”
Hạ Du hiểu ý, buông hẳn dây kéo. Dây được thu lại, cô hơi cúi người trên ván, vậy mà vẫn giữ được thăng bằng.
Cô đã thành công rồi, thật sự lướt sóng được sau đuôi du thuyền!
Hóa ra cảm giác lướt sóng là như thế này. Nó giống như phá vỡ chiếc lồng tẻ nhạt, adrenaline dâng trào, cả người như bay lượn trên đại dương rộng lớn, vô cùng tự do tự tại!
“Huấn luyện viên! Lần này tôi thật sự, thật sự thành công rồi!”
“Ừ, đúng vậy.” Hứa Bạch Nghiên vừa quay video vừa nói. “Tự mãn quá, coi chừng lại–”
Bùm.
Sau một đoạn lướt đi, Hạ Du dũng mãnh ngã nhào xuống nước. Hứa Bạch Nghiên khựng lại một chút rồi cười khẩy, như thể đã đoán trước được. Anh nói nốt vế sau: “Coi chừng lại ngã.”
*
Với thành công lần này, Hạ Du lại thử thêm vài lần nữa và mỗi lần đều lướt được lâu hơn. Cô bất ngờ cảm nhận được niềm vui của môn lướt sóng, đến tận lúc thuyền quay về, cô vẫn còn say sưa hồi tưởng.
“Huấn luyện viên, tôi cũng được đúng không? Tôi nghĩ lần sau tôi có thể làm tốt hơn.”
“Tôi tìm được điểm giữ thăng bằng rồi, tôi biết phải làm thế nào để giữ được rồi.”
“Tôi thấy lướt sóng vui quá, lần sau tôi nhất định phải rủ bạn tôi đến thử mới được.”
…
Trên đường về tiệm Summer, Hạ Du hiếm khi nói chuyện ríu rít nhiều như vậy. Còn Hứa Bạch Nghiên cũng hiếm khi không thấy phiền vì người nói nhiều. Anh vui vẻ gửi một tin nhắn vào nhóm trò chuyện chung có Trình Lập, Hà Gia Sâm và những người khác: 【Dạy học viên thành công, quá dễ dàng】
Hà Gia Sâm: 【Anh, anh hình như là người không có tư cách nhất để nói câu này thì phải】
Trình Lập: 【Là Hạ Du học được rồi sao?】
Kk: 【Cậu đưa em ấy đi lướt sóng à?】
Hứa Bạch Nghiên: 【@ Sâm lướt sóng nhỏ, tôi không có tư cách? Phương Nguyên chưa nói với mấy người là học viên của tôi đã tự lướt được rồi sao?】
Hứa Bạch Nghiên: 【@Phương thuyền trưởng nhỏ, ra đây nói chuyện đi, sao lần này câm như hến vậy】
Hứa Bạch Nghiên: 【Đúng, tôi đã đưa cô ấy đi lướt sóng. Khi tôi dạy, làm sao cô ấy có thể học không được chứ [cười]】
Trình Lập: 【[ngón tay cái]】
Phương Nguyên: 【Đến đây, đến đây, tôi làm chứng. Lần này anh Nghiên của chúng ta vô cùng dịu dàng nhé~】
Kk: 【Haha, có chụp ảnh giúp không?】
…
Dĩ nhiên Hứa Bạch Nghiên không quên chuyện chụp ảnh. Nhiều người đến lướt sóng đuôi thuyền là để chụp ảnh đẹp, đây cũng là một phần trong gói dịch vụ.
“Cô có muốn lấy ảnh và video không?” Anh quay sang hỏi người bên cạnh.
Hạ Du gật đầu: “Muốn, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.”
Vừa nói, cô vội vàng mở mã QR WeChat: “Anh thêm cái này nhé.”
Nói xong, cô chợt nhận ra điều gì đó rồi rụt tay lại. Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn cô: “Cuối cùng cô muốn kết bạn hay không đây?”
Hạ Du nghĩ thầm, hành động vừa rồi của mình có hơi đường đột. Thật ra không cần kết bạn WeChat thì vẫn có thể gửi ảnh qua AirDrop. Vì dù sao cũng có một số người không thích người lạ bước vào không gian riêng tư của họ.
“Có thể kết bạn được không?” Hạ Du do dự, ngước mắt nhìn Hứa Bạch Nghiên.
Ánh mắt hai người giao nhau, khoảng cách này khiến cô có thể nhìn rõ đôi mắt anh. Hạ Du bỗng cảm thấy không tự nhiên, cô quay mặt đi: “Vậy gửi qua AirDrop cũng được…”
Tít.
Tiếng điện thoại quét mã vang lên. Hạ Du nhìn sang thì Hứa Bạch Nghiên đã bấm thêm bạn bè rồi cất điện thoại đi.
“Về rồi tôi gửi cho cô.”
“À… được ạ.”
*
Về đến tiệm Summer, Hạ Du đi ra ngoài ăn trưa.
Ăn xong không lâu thì kk quay lại. Cô ấy lái xe đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra để lấy giấy chứng nhận sức khỏe, sau đó cùng cô đến nhà trọ hiện tại để trả phòng rồi chuyển chiếc vali lớn của cô đến chỗ ở mới.
Nhà trọ của kk và Trình Lập khá lớn, mặt ngoài sơn màu trắng tinh. Có một khoảng sân rộng và một bể bơi nhỏ. Hạ Du rất ưng ý chỗ ở này. Nhà trọ có khoảng hơn hai mươi phòng, phòng của cô ở tầng ba, nhìn ra từ ban công còn thấy được đường bờ biển xa xa.
Bận rộn cả ngày, lại còn lướt sóng một tiếng đồng hồ, giờ cô mới cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời. Sau khi kk rời đi, cô liền nằm dài trên giường, tận hưởng ánh nắng đang leo lên sàn nhà.
Đinh.
Đinh đinh đinh đinh–
Bỗng nhiên, điện thoại liên tục vang lên. Hạ Du cầm lên xem thì thấy Hứa Bạch Nghiên vừa mới kết bạn đã gửi cho cô rất nhiều ảnh, trong đó còn có hai đoạn video. Suốt buổi chiều bận rộn chạy đi chạy lại, cô suýt chút nữa quên mất chuyện ảnh ọt.
Hạ Du mở từng tấm ảnh ra xem. Ừm… chất lượng ảnh chụp thật sự không tốt lắm, hoặc là góc chụp kỳ lạ, hoặc là biểu cảm của cô chưa được đẹp. Quả nhiên không thể quá hy vọng vào ảnh con trai chụp.
Nhưng may mắn là video rất ổn. Trong một đoạn video dài, cô có thể tìm thấy hơn mười giây mình lướt sóng một cách điêu luyện. Ôi trời ơi, đây là mình sao, ngầu quá vậy!
Hạ Du quá phấn khích, xem đi xem lại cảnh mình lướt sóng rất nhiều lần, còn gửi cho Lâm Oánh nữa. Mãi đến một lúc sau, cô mới nhớ ra mình chưa trả lời Hứa Bạch Nghiên.
Buổi học miễn phí hôm nay, cô phải cảm ơn anh. Nếu không phải anh ép thì có lẽ cô đã không còn muốn đi lướt sóng nữa.
【Huấn luyện viên, tôi nhận được rồi, cảm ơn anh!】
Hứa Bạch Nghiên không trả lời ngay, trong lúc chờ đợi, Hạ Du tiện tay nhấn vào ảnh đại diện của anh. Ảnh đại diện là một góc ván lướt sóng đen trắng, trông khá đơn giản. Tên anh chỉ có một chữ “x”.
Trang cá nhân… trống trơn, không có nội dung nào. Điều này khá phù hợp với ấn tượng ban đầu anh mang lại: một chút lạnh lùng.
Hạ Du suy nghĩ một chút, rồi lưu tên anh là: Huấn luyện viên lạnh lùng.
【Ôi trời ơi, ngầu quá vậy! Cậu học được rồi sao!】 Lúc này Lâm Oánh gửi tin nhắn trả lời.
Hạ Du thoát ra và trả lời: 【Ừm, sau khi học được thì tớ thấy tìm được kỹ thuật cũng không khó lắm!】
Lâm Oánh: 【Sao tự nhiên lại đi nữa vậy? Là đi với anh huấn luyện viên đẹp trai hôm trước đúng không!】
Hạ Du: 【Đúng là anh ấy. Vì tớ chưa học được nên anh ấy nói sẽ miễn phí cho tớ một lần, đảm bảo sẽ dạy được. Thế là tớ thật sự làm được rồi.】
Lâm Oánh: 【Ôi trời, có chuyện này thật à?】
Hạ Du: 【Ừ, anh ấy nhìn hơi khó gần nhưng thực ra rất tốt bụng. Hai hôm trước chắc là có chút hiểu lầm thôi.】
Lâm Oánh: 【Vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng! Tốt quá! Tiến lên đi chị em, đừng có Tống Dư An gì nữa. Yêu đương lãng mạn mùa hè với anh huấn luyện viên đẹp trai đi!】
Không ngờ Lâm Oánh lại đột nhiên nói ra những lời này. Hạ Du sững sờ, trong đầu chợt hiện lên đôi mắt của Hứa Bạch Nghiên, khi ghép đôi mắt đó với cụm từ yêu đương lãng mạn mùa hè… thật là đáng sợ!
Mặt cô đỏ bừng, vội vàng trả lời: 【Cậu nói linh tinh gì thế.】
Lâm Oánh: 【Không có nói linh tinh đâu. Tống Dư An đã cùng người anh ta thích đôi lứa rồi, tại sao cậu cứ phải treo cổ trên một người như anh ta chứ. Hạ Du à, khi còn trẻ tuổi đừng có yêu thầm gì cả! Giờ không còn mốt nữa đâu! Tận hưởng tình yêu, điên cuồng một lần không tốt sao!!】
Người mình thích đã có đôi có cặp.
Trái tim Hạ Du đau nhói. Cô im lặng một lúc rồi đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Người cô thích đã có người khác bên cạnh, cô thật sự không nên nghĩ đến anh nữa…
Còn về tình yêu điên cuồng ư? Đùa gì vậy… Những từ ngữ xa lạ như thế không thể nào xuất hiện trong cuộc đời bình lặng và tẻ nhạt của cô được.
Bình luận về “Chương 7: Bạn Tốt”
Đăng nhập để bình luận