Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 23: Anh Coi Cô Là Gì?

“Cô không biết tôi là ai sao?”

“Rốt cuộc cô có quan hệ gì với anh ấy? Sao tôi lại không biết anh ấy có một cô em họ?”

“Bác Thương có biết sự tồn tại của cô không?”

Sau khi tự khai thân phận và mục đích, đối phương liên tiếp dồn cô vào thế bí bằng những câu hỏi.

Trình Thư Nghiên không nói gì. Trong khoảng lặng ngắn ngủi đó, cô cố gắng giữ bình tĩnh để phán đoán những lời cô gái kia nói.

Vị hôn thê của Thương Trạch Uyên. Trình Thư Nghiên chưa từng nghe bất kỳ lời đồn nào liên quan trong trường, và cũng chưa bao giờ nghe anh nhắc đến.

Cảm giác này thật nực cười, nhưng thái độ truy vấn như đang có quyền của cô ta lại không giống một trò đùa. Vậy nên chỉ có hai khả năng. 

Một, cô ta bị điên. 

Hai, cô đã thành công nhận được tấm thẻ người thứ ba.

Dù là câu trả lời nào thì cô cũng cần phải xác minh thêm. Trước khi biết sự thật, cô sẽ không, và cũng không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Sự im lặng của Trình Thư Nghiên trong mắt đối phương lại trở thành sự né tránh. Cô ta tiếp tục truy hỏi “Sao cô không nói gì?”

Còn cô vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ hỏi một cách vô cảm “Cô tên gì?”

“Hà Tư Nhu.” cô gái đáp.

Động tĩnh bên ngoài lớp đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ đều nằm dài trước cửa sổ và cửa ra vào nghiêng tai lắng nghe.

Khi Trình Thư Nghiên quay vào, những ánh mắt tò mò và đầy chuyện phiếm vẫn chưa kịp thu lại mà vô thức nhìn về phía cô. Cô mặc kệ, đi thẳng về chỗ của mình.

Thế là mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán. Họ vừa lén nhìn, vừa đoán xem chuyện vừa rồi là gì. Cho đến khi Trình Thư Nghiên quét mắt nhìn họ một cái, không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Mọi người lại tản ra tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Trình Thư Nghiên lại cầm cọ vẽ lên. Cô biết có vô số ánh mắt đang dõi theo mình nên cô không thể để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô cũng không ngừng tự nhủ đây không phải là chuyện lớn. Nếu cô thực sự đã sai, cùng lắm thì cắt đứt quan hệ với anh, quay đầu là bờ là được rồi.

Lý trí hơn nữa thì Thương Trạch Uyên chỉ là một nhân vật không đáng bận tâm. Hai người không phải là người yêu, cũng không phải đang hẹn hò, cô cũng không đặt tình cảm vào anh. Vậy nên không cần phải vì chuyện của anh mà làm ảnh hưởng đến tiến độ của mình. Điều quan trọng bây giờ là tập trung vào bản thân.

Trình Thư Nghiên chăm chú nhìn bức tranh dang dở trước mặt, suy nghĩ nên bắt đầu vẽ từ đâu.

Lúc này, Tống Hân Trúc chạy vào. Cô ấy đi xuyên qua lớp, ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nghiên. Vài người lại lén nhìn sang chỗ của hai người. Tống Hân Trúc cũng nhận ra nên tạm thời không nói gì.

Một lúc sau, cô mới lấy điện thoại ra nhắn tin rồi đưa cho Trình Thư Nghiên xem. “Nghiên Nghiên, có chuyện gì thế? Tớ nghe nói có người tự xưng là vị hôn thê của anh cậu đến tìm cậu à?”

Trình Thư Nghiên liếc mắt qua, chưa kịp nói gì thì Tống Hân Trúc đã ngạc nhiên “Nghiên Nghiên, tay cậu… cậu sao thế?”.

Nghe vậy, cô cúi đầu xuống. Cô thấy bàn tay phải đang cầm bút của mình run lên nhè nhẹ. Cô đã ngồi ở đây hơn mười phút rồi. Đầu cọ vẫn cứ lơ lửng trên mặt giấy không nhúc nhích. Tay cô cũng run, nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra.

Cô đặt bút xuống, nắm chặt tay lại. Một lúc sau, cô quay sang nói với Tống Hân Trúc “Tớ có việc phải đi trước.”

Nói rồi, cô đứng phắt dậy, chỉ mang theo điện thoại, còn bỏ lại cả túi xách rồi rời khỏi lớp.

Trình Thư Nghiên vừa đi vừa gọi điện cho Thương Trạch Uyên.

Giọng nói của anh vừa vang lên ở đầu dây bên kia, cô liền hỏi thẳng “Anh đang ở đâu?”

Thương Trạch Uyên nhận ra giọng cô có gì đó không ổn, anh khựng lại một lúc rồi đáp “Ở câu lạc bộ, sao vậy?”

“Được.” Cô đi rất nhanh, cơn gió lướt qua gò má và mái tóc. “Đợi em ở đó. Nửa tiếng nữa em tới.”

…..

Khi Trình Thư Nghiên đến nơi, Thương Trạch Uyên đang thay đồ trong phòng thay đồ.

Sau khi đã chắc chắn không có ai khác, cô giơ tay lên, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại rồi khóa vào.

Nghe thấy tiếng động, Thương Trạch Uyên liếc mắt sang hỏi “Chuyện gì mà nóng tính thế?”

Trình Thư Nghiên không nói một lời, cô bước đến đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh vừa kết thúc một trận đấu và đã tắm rửa sạch sẽ. Anh tùy tiện khoác một chiếc áo phông đen của Celine, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm. Có điều hôm nay đã xảy ra chút sự cố. Anh vào cua quá gắt nên khuỷu tay bị một vết thương to bằng quả mơ, đỏ ửng cả một mảng, trông khá chói mắt.

Thương Trạch Uyên không bận tâm. Anh giơ tay định xoa đầu cô nhưng Trình Thư Nghiên lùi lại một bước tránh đi. Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, trong mắt anh thoáng hiện lên sự bối rối.

Có vẻ anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở trường.

Nhưng Trình Thư Nghiên không đến để báo cáo tình hình, cô đến để tìm câu trả lời. Cô thậm chí không cần phải nói bất kỳ đầu đuôi ngọn ngành nào, chỉ cần hỏi một câu là đủ.

“Hà Tư Nhu là ai?”

Nói xong, cô dán chặt mắt vào phản ứng của anh. Vậy nên cô có thể dễ dàng thấy anh hơi cau mày và những lời nói nghẹn lại ở đầu môi.

Một lúc sau, anh mới hỏi ngược lại “Sao em biết cái tên đó?”

Được rồi, chỉ với phản ứng đó, chỉ với câu nói đó, cô đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ. Có lẽ cô muốn câu trả lời chính xác hơn, và có lẽ là vẫn chưa cam tâm. Cô cào móng tay vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi “Cô ấy là vị hôn thê của anh phải không?”

Anh không phản bác, cũng không nói gì.

Không có câu trả lời nào có sức nặng hơn thế. Một gáo nước lạnh tạt từ đầu đến chân. Bàn tay đang nắm chặt bỗng nới lỏng ra. Trình Thư Nghiên bật cười ngay lập tức.

Hay lắm. 

Hay quá. 

Quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu thì kiểu gì cũng gặp được những chuyện kỳ lạ. Cô thực sự đã nhận được tấm thẻ người thứ ba.

“Thương Trạch Uyên.” Cô gọi tên anh một cách bình tĩnh, rồi nói từng chữ một: “Anh là một thằng khốn nạn.”

Nói xong, cô quay người bước đi.

Thương Trạch Uyên cuối cùng cũng có phản ứng, anh bước lên chặn cô lại “Em bình tĩnh đã, anh có thể…” giải thích với em.

“Bình tĩnh cái con khỉ khô!” Cô hét lên, “Tránh ra!”

Nhưng anh không thể để cô đi như vậy. Cô bước sang trái, anh lại chặn bên trái. Cô bước sang phải, anh lại chắn bên phải. Trình Thư Nghiên đưa tay ra kéo cửa. Anh nắm lấy cánh tay cô. Cô cố gắng giằng ra nhưng không được.

Sự tức giận dồn nén bấy lâu bùng nổ. Trình Thư Nghiên vung tay tát thẳng vào mặt anh, một tiếng “chát” vang lên.

Trong phòng thay đồ trống trải, âm thanh này càng trở nên lớn hơn.

Thương Trạch Uyên quay mặt sang một bên. Lần đầu tiên trong đời bị ăn tát, anh sững sờ một lúc. Trình Thư Nghiên bèn lợi dụng khoảnh khắc anh đứng yên để mở cửa.

Anh kịp phản ứng, và vẫn giữ chặt tay cô lại.

Trình Thư Nghiên tức đến mức đấm, đá, thậm chí có vài lần, cô vô tình cào trúng vết thương ở cánh tay anh.

Anh đau nhưng cố nén lại. Anh nhíu chặt mày, không rên một tiếng.

“Chúng ta đã nói với nhau những gì?!” Cô nắm chặt cánh tay anh, mặc cho ngón tay hằn sâu vào da thịt anh. “Anh mẹ nó khiến tôi như một con ngốc!”

Thương Trạch Uyên đứng yên để cô xả giận. Anh không rõ tình hình nên chỉ có thể giải thích về những gì đang xảy ra.

“Anh và cô ấy chỉ là trên danh nghĩa thôi.”

“Vậy thì sao?” Cô hỏi “Cô ta có phải là vị hôn thê của anh không?”.

“Anh chưa bao giờ thừa nhận.”

“Có phải không?!”

Thương Trạch Uyên im lặng. Câu hỏi này không hề có đáp án chuẩn xác.

Anh và Hà Tư Nhu là do gia đình sắp đặt, vậy có tính là vị hôn thê không? 

Có. 

Nhưng đối với anh, anh sẽ cưới cô ta không? 

Không.

Anh chỉ có thể nói rằng ở giai đoạn hiện tại thì có tính.

“Vậy là đủ rồi.”

Chỉ là trên danh nghĩa thôi nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi sự thật là cô đã xen vào chuyện của người khác.

Lần nữa đối mặt với Hà Tư Nhu, cô sẽ không còn ngẩng cao đầu được nữa. Cô cảm thấy xấu hổ và còn có cả sự tức giận vì đã bị lừa dối và trêu đùa.

“Nếu anh có ý định phát triển mối quan hệ với người khác, ít nhất phải thành thật với tôi!”

“Anh không hề có ý định phát triển gì với cô ấy.”

“Nhưng cô ta là vị hôn thê của anh!”

“Anh chưa từng động vào cô ấy.”

Không hề nắm tay, không hề ôm, càng không hề lên giường.

Đó là giới hạn của anh, và cũng là đường lui mà anh tự chừa lại cho mình.

Trình Thư Nghiên sững sờ một lúc rồi khẽ cười khẩy.

“Anh đang đùa tôi à, Thương Trạch Uyên?” Cười xong, cô cau mày, nhìn thẳng vào anh. “Đừng giả vờ nữa. Anh thừa biết chuyện này có ý nghĩa gì, và chắc chắn cũng biết lý do tại sao tôi lại giận như vậy.”

“Anh thông minh đến mức bình thường chỉ cần một ánh mắt của tôi thôi là anh cũng đọc được. Thế mà giờ lại muốn đánh lạc hướng tôi bằng mấy lời mập mờ đó? Tôi không tin là anh không hiểu ý tôi.”

“Hay là quan điểm về tình cảm của anh thực sự đã thối rữa rồi? Anh không có đúng sai, không biết thế nào là phải trái.” Giọng cô dần cao lên. Cô gần như đang gào thét để xả hết nỗi bực tức vào anh. “Anh đã là một thằng khốn nạn thối nát rồi.”

Chỉ sau khi gào xong câu đó, Trình Thư Nghiên mới chợt nhận ra điều gì.

Tình cảm? Anh và cô chưa bao giờ có tình cảm, vậy nói gì đến quan điểm về tình cảm chứ?

Thật nực cười.

Thương Trạch Uyên vẫn luôn nhìn cô. Trên cánh tay anh hằn lên những vết móng tay sâu cạn. Vết thương vì cử động mạnh mà rỉ máu, nhưng anh chỉ nhìn cô, hai tay giữ lấy vai cô, bình tĩnh mà nghiêm túc nói “Cho anh một chút thời gian. Anh sẽ giải quyết chuyện này.”

“Không cần thiết.” Trình Thư Nghiên dùng sức hất anh ra.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Thụy Thụy và những người khác ở ngoài hỏi vọng vào “Anh Thương, có chuyện gì thế?”. 

“Trong đó sao vậy, ồn ào thế, anh không sao chứ?”

Trong phòng tràn ngập lửa giận. Những câu hỏi đầy khó hiểu của mấy người kia lại vô tình làm lắng xuống những cảm xúc đang cuộn trào.

Thương Trạch Uyên không bận tâm. Trình Thư Nghiên đã quay người, tay vặn nắm đấm cửa.

Anh gọi tên cô “Trình Thư Nghiên.”

Cô không dừng lại, trước khi mở cửa, cô hờ hững buông một câu “Chúng ta kết thúc trong êm đẹp đi.”

…..

Tối hôm đó cả hai đều không xuống nhà ăn cơm.

Trình Thư Nghiên ngồi bên bậu cửa sổ, mở toang cửa ra. Tấm bảng vẽ trước mặt cô vẫn trống không. Tàn thuốc lá nằm rải rác dưới chân, cô hút hết điếu này đến điếu khác gần như không ngừng nghỉ.

Đến mười giờ, cô nhận được tin nhắn WeChat của Thương Trạch Uyên.

Thương Trạch Uyên: “Nói chuyện đi.”

Cô không trả lời, rồi lập tức chặn cả WeChat và số điện thoại của anh.

Việc nhận được dấu chấm than đỏ nằm ngoài dự đoán của Thương Trạch Uyên. Anh biết cô đang giận, và lúc này thì cô sẽ không nghe bất kỳ lời nào. Vậy nên anh chỉ có thể đợi cô bình tâm lại.

Thế nhưng trong vài ngày sau đó, cô từ chối giao tiếp và từ chối gặp mặt. Anh đến gõ cửa, cô không đáp một lần nào. Khi đi học hay tan học, cô luôn tự đi trước, anh có muốn ngăn cũng không được. Cuối cùng, anh hết cách. Một buổi sáng nọ, anh bèn gọi thẳng tên cô trước mặt hai người lớn “Trình Thư Nghiên!”

Lúc đó cô vừa buông đũa và đứng dậy, nghe vậy, bước chân liền khựng lại.

Thương Trạch Uyên lau tay rồi nói “Đợi anh một lát, đi học cùng nhau.”

Một lần nữa ngồi chung một chiếc xe, ban đầu hai người im lặng. Thương Trạch Uyên sử dụng lại chiêu cũ, bảo tài xế xuống xe mua đồ.

Tài xế vừa đi, trong xe chỉ còn lại hai người họ. Anh quay đầu, chuẩn bị mở lời. Nhưng Trình Thư Nghiên đã nhanh hơn một bước, bình thản nói “Tôi còn ba tháng nữa là ra nước ngoài rồi. Đừng làm mọi chuyện quá khó coi.”

Thương Trạch Uyên cau mày “Em nhất định phải như thế sao?.”

Cô mặc kệ, rồi trước khi đeo tai nghe vào, cô còn bổ sung thêm “Đừng chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ xuống xe ngay lập tức.”

Trình Thư Nghiên đã thực sự nghiêm túc rồi.

Họ sống chung một mái nhà, học cùng một trường, không thể không chạm mặt. Nhưng cô vẫn có thể hoàn toàn tách anh ra khỏi cuộc sống của mình.

Cô không nghe anh nói gì, cũng không quan tâm anh làm gì. Cô không nói chuyện với anh, nhưng mỗi ánh mắt của cô đều thể hiện rõ sự ghét bỏ đối với anh.

Người ta vẫn nói khi anh nóng giận thì không ai có thể cản lại được. Nhưng thực ra cô còn hơn anh gấp nhiều lần.

Thương Trạch Uyên không nói thêm gì nữa. Hai người yên ổn đến trường. Sau đó họ xuống xe và đi về hai hướng ngược nhau, giống hệt như trước đây.

*

Sau lần Hà Tư Nhu đến trường tìm Trình Thư Nghiên, cô ta đã không xuất hiện nữa. Có lẽ Thương Trạch Uyên đã gặp mặt cô ta và giải thích mọi chuyện? Trình Thư Nghiên không rõ, mà cũng lười làm rõ.

Tuy vậy, cuối tuần trước, Thương Cảnh Trung có gọi cô vào thư phòng rồi dặn dò “Vị hôn thê của Trạch Uyên hơi đặc biệt, thân phận của cô ấy cần được giữ bí mật.” Trình Thư Nghiên nói cô đã hiểu.

Thực tế cô không hề muốn nói gì. Ngay cả khi Tống Hân Trúc sau đó có hỏi, cô cũng chỉ lấy câu “không rõ” để qua chuyện.

Từ lâu cô đã không còn muốn dính dáng đến họ nữa rồi.

Tiểu Uyển: “Nghiên Nghiên, dạo này sao không thấy cậu đến câu lạc bộ chơi? Bọn tôi nhớ cậu lắm đấy.”

Nhận được tin nhắn của Tiểu Uyển, Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi vẫn không trả lời. Cô đút điện thoại vào túi, chuẩn bị vẽ tiếp, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô lại nhíu chặt mày.

Bức tranh trên giấy phác thảo trông thật bừa bộn. Không chỉ hôm nay mà cả quãng thời gian qua cũng vậy. Cô dường như không thể tĩnh tâm được. Đầu óc cô rất lộn xộn, không có chút manh mối nào. Cảm giác này thật tồi tệ.

Trình Thư Nghiên ném bút xuống, bực bội vò đầu.

Đúng lúc này có người đứng ở cửa gọi cô “Trình Thư Nghiên, có người tìm”. Cô khựng lại rồi nhìn ra.

Hà Tư Nhu thò đầu vào vẫy tay với cô.

Nghĩ rằng cuộc nói chuyện có thể sẽ không bình thường, Trình Thư Nghiên đã đưa cô ta ra bồn hoa trước tòa nhà D. Hà Tư Nhu vẫn ăn mặc tinh xảo và sang trọng. Dù thấp hơn Trình Thư Nghiên, cô ta vẫn ngẩng cao đầu giống như một cô công chúa kiêu ngạo.

Trình Thư Nghiên biết cô ta không hề thân thiện với mình, nhưng cũng chẳng làm được gì. Cô chỉ đành chờ đối phương mở lời.

Hà Tư Nhu nói trước “Tôi đã nghe bác Thương nói rồi. Lần trước là tôi nông nổi, hiểu lầm cô”.

Trình Thư Nghiên mím chặt môi “Ừm.” Ngoài ra, cô thật sự không biết phải nói gì khác.

Hà Tư Nhu lại nói “Thế thì cô là con gái của người họ hàng nào bên dì Hứa vậy?”. Cô ta cười nhìn cô, đôi mắt đen láy, linh hoạt “Ồ, tôi hỏi những chuyện này không có ý gì khác đâu. Chỉ là tôi và A Thương đã quen nhau rất lâu rồi. Tôi đã gặp chị gái và em gái anh ấy, nhưng tôi thực sự chưa từng gặp cô bao giờ.”

Bề ngoài là trò chuyện thân thiện, nhưng thực chất vẫn là thăm dò. Lời nói cũng mang theo ý muốn tuyên bố chủ quyền.

Cô ta đường đường chính chính, hoàn toàn có thể làm như vậy. Trình Thư Nghiên không để tâm. Nhưng những câu hỏi thăm dò này, dù cô ta có hỏi một vạn lần, Trình Thư Nghiên cũng không thể trả lời.

“Cô đi mà hỏi Thương Trạch Uyên ấy” Trình Thư Nghiên nói.

“Tôi đến tìm cô, cô không thể nói cho tôi biết sao?” Hà Tư Nhu nghiêng đầu “Dù sao thì sau này tôi sẽ là chị dâu của cô mà.”

“Tôi phải vào học rồi.”

“Chỉ tốn chút thời gian thôi, không sao đâu mà phải không?”

Một người thì muốn nhường nhịn, một người thì cứ tiến tới. Hai người nhìn nhau rơi vào thế bế tắc.

Trước cửa giảng đường, một nhóm người đang tụ tập, lén lút quan sát hai người. Thậm chí có người còn giả vờ đi ngang qua, nhưng lại lắng tai nghe, cố gắng thu thập thêm chuyện để bàn tán.

Im lặng hồi lâu, Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng lên tiếng “Tôi có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô không?”.

Hà Tư Nhu sững lại, rồi lại cười “Xin lỗi nhé, em gái. Tôi thực sự chỉ tò mò thôi.”

“Tò mò thì có thể đến hỏi tôi này.”

Một giọng nói nam đột nhiên vang lên, phá vỡ thế bế tắc.

Hai người nhìn theo tiếng nói. Thương Trạch Uyên mặt không cảm xúc đi về phía họ, nhưng bước chân không dừng lại. Anh chỉ khẽ nói khi đi ngang qua “Đi theo tôi, Hà Tư Nhu”.

Sau đó, anh cứ thế dẫn Hà Tư Nhu đi trước mặt mọi người.

Lập tức, những người lén lút quan sát không còn che giấu nữa. Họ ồ ạt xông vào lớp để gọi bạn bè, hoặc gọi điện thoại, hoặc tụm năm tụm ba đi theo. Họ giống như một đàn khỉ Siberia vừa tìm thấy một quả chuối khổng lồ.

Trình Thư Nghiên không nhúc nhích. Cô vẫn đứng trước bồn hoa, lặng lẽ nhìn về phía xa.

Hai người đứng ở một bồn hoa khác, cạnh một cái cây, cách cô vài bước chân.

Khi thấy Thương Trạch Uyên, Hà Tư Nhu rất vui. Cô ta chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu và cười với anh, lộ rõ vẻ thẹn thùng của một cô gái nhỏ.

Thương Trạch Uyên chỉ có biểu cảm hờ hững. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi, tay áo được xắn lên. Anh mở vài cúc áo trên cùng, trông thoải mái nhưng không kém phần quý phái. Trước đó, anh vẫn luôn đi cùng Thương Cảnh Trung để tham dự các cuộc họp kinh doanh. Anh chưa về nhà nên họ đã không gặp nhau vài ngày. Anh dường như gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt góc cạnh hơn.

Hà Tư Nhu nói gì đó. Thương Trạch Uyên vừa nghe vừa rít một hơi thuốc. Cổ tay anh đeo một chiếc vòng dây đôi màu đen. Anh ngửa đầu nhả khói lên trời, yết hầu nổi rõ. Sau khi dập tắt điếu thuốc, anh mới tiến lên một bước.

Anh có thể cùng Trình Thư Nghiên nhả khói vòng, nhưng khi có những cô gái khác ở đó, anh luôn giữ thái độ lịch thiệp và chừng mực rất có phong thái.

Anh nói gì đó với Hà Tư Nhu khiến cô ta cau mày và đáp trả vài câu. Không ai nghe rõ hai người nói gì, nhưng qua biểu cảm thì có thể thấy cuộc nói chuyện không hề suôn sẻ.

Sau đó Hà Tư Nhu sốt ruột, tiến lên định nắm tay anh, nhưng Thương Trạch Uyên lại lùi một bước tránh đi.

“Anh chưa từng động vào cô ấy.”

Trình Thư Nghiên nghĩ lại lời anh nói rồi khẽ nhếch môi.

Cũng chỉ sau khi cãi nhau ngày hôm đó, cô mới từ từ suy nghĩ lại và nhận ra một chuyện.

Tống Hân Trúc từng nói với cô, và trên diễn đàn cũng có rất nhiều bài thảo luận rằng Thương Trạch Uyên chỉ cho phép mập mờ chứ không chấp nhận bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào. Lúc đó cô thật sự nghĩ anh tự luyến, cho rằng bản thân hoàn hảo đến mức người khác không thể chạm vào.

Bây giờ nghĩ lại đó đâu phải chứng tự luyến hay ám ảnh sạch sẽ, mà chỉ là anh không muốn chịu trách nhiệm thôi.

Chuyện gì chưa xảy ra thì vẫn còn đường lùi. Rõ ràng là anh đã tính toán mọi thứ rất cẩn thận.

Vậy nên anh luôn kịp thời tránh được khi có người muốn hôn anh. Và cũng có thể tránh được khi Hà Tư Nhu muốn chạm vào tay anh dù hai người đã quen biết nhau nhiều năm.

Vậy còn cô thì sao? Anh coi cô là gì?

 

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 23: Anh Coi Cô Là Gì?